Giữa những đi du lịch 1 mình kiểu rẻ tiền như mình thì cái sự kết bạn là điều đến rất tự nhiên và hết sức đơn giản.
– Chị đã có kế hoạch gì cho hôm nay chưa ạ? Cô nhân viên lễ tân lễ phép nói bằng giọng miền Nam rất chi là ngọt. Thật ra thì có lẽ đó là giọng miền Tây nhưng tôi là một đứa mà giọng nói các vùng từ Đà Nẵng trở vào đều không phân biệt được thì tất cả đều gộp lại gọi là giọng miền Nam hết.
– Em chưa ạ. Sao vậy chị?
– Có anh người Trung Quốc kia cũng đi 1 mình và ảnh muốn rủ chị đi cùng.
Tôi không nói gì, chỉ cầm tấm bản đồ miễn phí đánh dấu các điểm chơi bời trên đảo mà khách sạn phát cho miễn phí & có thể lấy bất cứ lúc nào ở quầy lễ tân, rồi đi ra bàn ngồi ăn sáng.
– Ê. Có kế hoạch gì chưa? Thằng Trung Quốc to béo, đen sì quẳng 1 câu cộc lốc rồi kéo ghế xuống ngồi bên cạnh tôi.
-CHưa. Tao đang xem. Vừa nói tôi vừa dơ cái bản đồ lên cho nó biết là tôi đang chăm chú.
– Đi với tao. Nó tiếp tục, vẻ mặt nó hơi cầu cạnh.
-Đi đâu?
– An Thới. Chỗ này. Nó vừa nói vừa chỉ vào bản đồ cái địa điểm được đánh dấu phía nam đảo.
-Tao thích đi lên phía bắc, đi rừng, chỗ này này. Tôi gí tờ bản đồ vào mặt nó.
-Được.
-Oke. CHờ tao đi lấy tiền với máy ảnh.
Thế là đi cùng với nhau. Tôi chưa cả kịp hỏi tên nó mà cũng cóc cần hỏi vì hỏi xong rồi tôi cũng chả nhớ nổi tên nó luôn. Thằng Trung Quốc thuê 1 cái xe Nouvo, nhét 2 chai nước vào cốp xe, đặt tôi lên yên sau rồi phóng đi bạt mạng. Nó đi nhanh kinh khủng. Một phần vì đường đẹp, một phần vì đường cũng thưa người. Mà nó biết đường mới tài. Thế quái nào mà nó xem bản đồ rồi định vị đường sành điệu như 1 cái GPS. Việc tìm đường, nhớ đường và định hướng tôi vốn dĩ rất tự mãn. Thế mà các cụ Trung Quốc nói đúng “núi cao còn có núi cao hơn”. Tôi nể thằng TQ từ đấy được đôi phần.
Mà, ngoài lề, thế quái nào trong cả chuyến đi này tôi toàn gặp những người Trung Quốc. Đầu tiên là ông người Malay gốc TQ ở cùng phòng Dorm ở HCM. Sau đấy là anh đẹp trai người Canada gốc TQ trong tour đi miền tây. Và người thứ 3 là thằng TQ béo ị này.
KHông chỉ đi nhanh, định vị giỏi, thằng béo còn hát rất hay. Bởi nó chẳng nói tiếng Anh mấy, tôi với nó nói chuyện với nhau bằng tiếng Tàu. Mà tiếng Tàu của toi thì rất giỏi. Biết được đúng 2 câu ní hảo với Ủa ai nỉ :)) Nên cả buổi 2 đứa toàn hát, mà hát hẳn bằng tiếng Tầu mới oách. Thế là đi bộ hát. Đi xe hát. Ra bãi biển cũng hát ông ổng. Đoạn nào không biết chế lời thế nào thì ưm ưm ừm ừm.
Toàn bộ cái điên của mình cứ như nhập rồi hện ra trên con người nó. THành ra nhìn nó, tôi như đang phân thân mà nhìn tôi từ bên ngoài.
Buổi trưa, tôi mua 2 chai bia rồi gào ầm lên ” can Pei” với nó ở bãi Thơm_ 1 bãi biển phía bắc đảo. “Phía bên kia là Campuchia”, nó giơ cái điện thoại với translate lên cho tôi xem.
-Òa! Sao mày biết? Mà thôi tao cũng chẳng cần biết.
Vừa nằm vắt vẻo trên võng, vừa hóng gió biển mát rượi, vừa uống bia, mi mắt tôi sụp xuống, không thể nào kéo lên được.
-Tao ngủ đây.
– Ờ.
2 giây sau, t ngủ luôn. Chắc độ 30 phút sau tôi tỉnh dậy thấy thằng béo nằm cái võng bên cột bên cạnh nhe răng ra cười.
-“Xuống biển không?” Nó hỏi bằng cái vẻ mặt cầu cạnh mà tôi thấy buồn cười không chịu nổi.
-“Tao không xuống đâu. Nắng lắm!” Đang 2 rưỡi chiều, tôi có điên đâu mà phi xuống biển giờ này?
– “KHông thành vấn đề”. Thằng béo chạy ào xuống biển, lội lội nước. Lúc quay lại nó bảo:
-“Tao muốn sống ở đây”. “Cứ việc”, tôi bảo. Sao mày không đến đây mà ở?
NÓ không nói gì, gõ gõ vào điện thoại rồi đưa cho tôi xem phần translate ” người ta đang phá hủy hòn đảo này”. Tôi không nói gì, chỉ nhún vai rồi chúng tôi trở về khách sạn.
-“Mày đến đây làm gì?”. Nó hỏi.
-“Tao đến chơi và thăm bạn tao. Còn mày?”
-“Tao đến đây để đi lặn. Tao đã mua 1 gói lặn 3 ngày giá 300 đô. Rất rẻ!”
-“Ừm”.
Mới về tới khách sạn, thằng béo hối hả mang cái ống lặn ra nhảy ùm xuống hồ bơi. Tôi ngồi ở cái xích đu cạnh đó, cầm điện thoại check check vuốt vuốt đúng phong cách của 1 thanh niên sống ảo. Thằng béo ngụp lặn dưới hồ choc chống lại nghểnh cổ lên nhìn tôi. Được một lát tôi bỏ vào võng nằm thì nó cũng lên bờ đi cất ống thở rồi chui vào giường nằm. 4 rưỡi, tôi khoát tay gọi nó rủ:
-“Ê, ra biển đi!”
-“Ô kê” Nó hớn hở đi theo tôi ra biển. Chả hiểu sao nó chỉ đến trước tôi một ngày mà nó đã kiếm ra được một lối xuống biển hơi bị hay. Bọn t đi xe máy ra đó, vứt cái xe chổng chơ không thèm khóa rồi đi bộ xuống biển. Trời vẫn nắng vàng rực nhưng lại rất mát mẻ.
-“Ê mày! Dạy tao bơi với”
-“Được. Tay mày làm như thế này. Chân mày làm như thế này. Mày thả lỏng người ra”.
Sau ba hồi, bảy chương, tôi uống được chín ngụm nước muối, thằng béo đứng cười sằng sặc. Thế là tôi quyết định là bơi cũng không thú vị lắm. Tôi bỏ lên bờ nằm phơi nắng. Một lát, thằng béo lên theo. Nó hỏi:
-” Về không?”
-“Không. Tao ở lại xem mặt trời lặn. Tao chưa bao giờ thấy mặt trời lặn trên biển cả.”
Nó cũng ngồi lại, cầm điện thoại lên xem xem cái gì đó. Tôi cầm tờ rơi gần dó, đọc các tour mà các khách sạn cung cấp cho khác, đọc đi đọc lại hết tiếng Việt sang phần tiếng Anh xong quạt phành phạch, rồi áp lên mặt che nắng mà mặt trời vẫn chưa chịu lặn cho. Chao ôi, mặt trời ở cái xứ đảo này tại sao lại gan lì thế không biết! Nhưng cái gì cũng có giá của nó, chỉ không đầy 5 phút sau, tôi bật dậy, gào tướng lên:
” Oaaaaaaaaaa. Đẹp quá mày ơi!”
Thằng béo nhanh như chớp bật dậy cầm điện thoại bấm điên cuồng. Bõ bao nhiêu công chờ đợi, cảnh mặt trời đỏ ối đi xuống biển đẹp đến ngỡ ngàng. Phê!
-“Mai thì mày làm gì?”, tôi hỏi.
-“Chưa có kế hoạch gì. Còn mày?”
-“Tao đã mua một cái tour đi phía nam đảo. Xong tao không về khách sạn nữa mà đi ra hòn Thơm, chỗ này này, để chơi với bạn tao”.
-“Tao đi cùng mới mày ra đảo đấy được không?”
-“Không được. Tao đi với bạn tao rồi. Tao mà dẫn mày theo sẽ rất kì cục”. Quay sang thấy mặt nó tồi tội, tôi bồi thêm câu: “Tao rất tiếc”. “Ờ”.
Vừa đi về, nó vừa lảm nhảm cái gi đó bằng tiếng Tầu. Tôi không buồn hỏi, mà cũng chẳng buồn nhại nó. Tự nhiên thấy muốn it nói. 😀 E mày, đây là tên tao – Trang- tôi lấy cái que viết lên cát. Nó cũng cầm cái que vẽ vẽ ” Wuang Xi” đây là tên tao. Thấy bọn tôi viết vớ vẩn ba linh tinh, 2 ông bà tây dừng lại hỏi.
-“Đây là chữ nước cô hả?”
-“Không phải”. Tôi bảo: ” Đây là chữ Trung Quốc. Tôi là người Việt Nam. Gã này mới Trung Quốc nè”
-“Hắn đang viết cái gì đó? I love you à?”
-“Không. Tên gã đó”.
-“Ê mày, mày viết chữ I love you bằng tiếng Tàu đi!”.
-“Oke, Wo ai nỉ”.
-Haha. Trong tiếng Việt bọn tao nói là: Em yêu anh.
– Bà Tây nói: “Tao là người Pháp, nước tao nói là Dơ tem mờ”. Còn ông này là người Ý, nước ổng nó cái gì mà tôi không nhớ nổi.
Tự nhiên, đến đây thấy đoạn note ngày đấy cụt ngủn, tôi chẳng nhớ đã làm gì mà không viết tiếp. Giờ ngồi nghĩ lại rồi kể tiếp vậy.
Tối đó, bọn tôi đi ăn cùng nhau, tôi và thằng béo ấy. Vừa ngồi xuống một nhà hàng cơm Bắc, còn chưa kịp gọi món thì nó đưa tôi cái điện thoại, trên đó translate sẵn câu “tao mời”.
-“Mày không cần phải làm thế đâu. Tao có thể chia tiền”.
-“Không phải. Là tao muốn mời mày”.
-“Oke”.
Lát sau thì tôi biết, tại sao nó lại không để cho tôi chia tiền. Vì: nó ăn nhiều khủng khiếp! haha. Bọn tôi gọi 1 đĩa nem rán, 1 đĩa mì xào hải sản và một nồi lẩu hải sản. Trong lúc ngồi đó, nó gọi mua thêm 1 đĩa sầu riêng của một cô bán rong ở đó. à, hình như là 1 chia bia nữa thì phải. Ăn xong xuôi rồi. Tôi với nó đi ra chợ đêm.
Nhưng chưa ra đến chợ đêm thì hình như đi qua một cái dinh hay nhà văn hóa gì đó mọi người đang diễn văn nghệ. Ở đó, tôi với thằng béo chả nói gì, chỉ nhảy một điệu ngớ ngẩn rồi đi tiếp ra chợ đêm.
Chợ đêm ở đây bày bán nhiều thứ đồ thủ công làm từ các loại vỏ ốc, vỏ trai nhưng nhiều nhất thì vẫn là ngọc trai. Không biết là hạt thật hay giả mà giá của các loại ngọc rất đa dạng. Từ vài nghìn, vài chục nghìn đến trăm hay hàng triệu đồng. Dưới con mắt của một đứa rất sành sỏi về ngọc trai như tôi, thì thú thật tôi không biết đâu mà lần. Sỏ một cái nhẫn đính 1 hạt ngọc trai to bằng hạt lạc vào tay, tôi gọi thằng béo khoe:
– ” Ê mày! Nhìn tao này!”
– “Cái này không hợp với mày, phải là kim cương”
– “haha”.
Vừa đi được một nửa vòng, nó đã thể hiện là ngọc trai chả có gì hay so với đồ ăn.
-“Tao đi kiếm cái gì ăn đã”.
Một lát sau tôi thấy nó quay lại với túi soài lắc trên tay, vừa đi vừa ăn, bất chấp ngọc trai vẫn sáng loáng 2 bên đường. :))
Sau đấy, bọn tôi còn đi ra biển nữa. Nhưng vừa đi được một chút thì muỗi đốt đau quá đành đi về đi ngủ. Thế là hết 1 ngày với thằng béo.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm chuẩn bị đồ cho tour đi thăm nam đảo và lặn san hô. Tôi viết vội mấy dòng vào tờ giấy note rồi chạy qua giường dúi vào tay thằng béo.
” Thank you for spending time with me. Have fun! Bye”.